Tây Bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc
Khi lòng ta đã hoá những con tàu
Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát
Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu
Bạn bè đi xa, tôi ở lại với trời Hà Nội, chốn phồn hoa đô thị. Nhưng trong tôi, con tàu khao khát vẫn luôn hướng về miền đất mới, nơi những bản làng yên bình nép mình bên dải biển xanh ngát. Tây Bắc, mảnh đất hào hùng với những câu chuyện lịch sử oai hùng, nay lại thôi thúc tôi bằng một sức hút khác, một tiếng gọi tha thiết của quê hương.
Tây Bắc – Nơi Tâm Hồn Gặp Gỡ
Tây Bắc trong tôi không chỉ là địa danh, mà là cả một vùng trời ký ức. Nơi ấy có những người anh du kích với chiếc áo nâu bạc màu sương gió, có những người em liên lạc băng rừng lội suối, và có cả những người mẹ hiền với mái tóc bạc trắng như sương mai. Họ, những con người bình dị mà kiên cường ấy, đã trở thành một phần máu thịt trong tôi.
Mười năm kháng chiến như ngọn lửa rực cháy, soi sáng cả một vùng trời Tây Bắc. Mười năm ấy đã tôi luyện nên những tâm hồn bất khuất, những con người kiên trung một lòng vì Tổ quốc. Tôi nhớ những bản làng chìm trong sương sớm, nhớ những con đèo mây phủ quanh năm, nhớ cả những bữa cơm đạm bạc mà ấm áp tình quân dân.
Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Quê Hương
Xa quê hương lâu ngày, lòng bỗng dâng lên nỗi nhớ da diết. Nhớ như đông về nhớ rét, nhớ như cánh kiến tìm hoa, nhớ như chim rừng mong mỏi mùa xuân. Tình yêu quê hương trong tôi cũng nồng nàn, tha thiết như thế.
Tây Bắc, mảnh đất tôi từng đi qua, nay đã hóa thành tâm hồn. Mỗi bước chân in dấu trên mảnh đất ấy, mỗi kỷ niệm, mỗi con người đều trở thành một phần ký ức không thể nào quên.
Hành Trình Trở Về Với Cội Nguồn
Con tàu tâm tưởng của tôi vẫn ngày đêm hướng về Tây Bắc, về với những giá trị lịch sử, văn hóa và con người. Nơi ấy, có những bản làng đang chờ được đánh thức, có những tiềm năng đang chờ được khai phá.
Và hơn hết, Tây Bắc là lời nhắc nhở tôi về cội nguồn, về những giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc. Hành trình trở về với Tây Bắc cũng chính là hành trình trở về với chính mình, với những giá trị nhân văn sâu sắc.